NGƯỜI THÔN NỮ NĂM XƯA - Thơ tình Phú Bông 46

Tiếng ve gọi râm ran khu trường Hoá.
Sen trong đầm khoe những đoá lung linh.
Thoáng lưa thưa chen vài cánh lục bình.
Hè lại đến theo bạn mình dã ngoại.
                       * * *
Đến Đại Lộc quê bạn nghèo năm ngoái.
Bạn và ta hai đứa mỏi lang thang.
Qua đồng xanh chân bước đến đầu làng.
Cô Thôn Nữ đôi rèm châu diễm lệ.
                       * * *
Em đẹp lắm như thần tiên truyện kể.
Là đứa em...em gái kế bạn mình.
Cũng nghĩ hè về giúp đỡ gia đinh.
Câu chào hỏi nghe tim mình rộn nhịp.
                       * * *
Kể từ ấy...truyện tình ta viết tiếp.
Từng hoàng hôn từng cung phím du dương.
Những vần thơ say đắm những đêm trường.
Và nàng hát để đàn ta không đơn lẽ.
                        * * *
Vài chung rượu khuyên mình đừng say nhé.
Sao ta nghe tiếng trong lính gọi về.
Tiếng người xưa rõ nhịp giữa cơn mê.
Ta chợt tỉnh...nghe lê thê tình hận.
                        * * *
Chiều hôm ấy trên sông dài rực nắng.
Buổi hoàng hôn em tiễn bước ta đi.
Thôn Nữ ơi xin đừng nhớ làm gì.
Nơi vạn lý...anh giang hồ nghiệp lính...



Kỷ niệm trường hoá Hè 1983 PHÚ BÔNG.

Nhận xét