ĐỜI NGƯỜI NHƯ BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ - Thơ tình Phú Bông 81

Sẽ có lúc ta hồi hương đất tổ.
Bởi hồng trần đã chối bỏ đời ta.
Dưới tà dương gió hú bãi tha ma.
Ta nằm đó ngàn đời qua sương gió.


Hoàng hôn xuống gieo hồn lên ngọn cỏ.
Túy dạ ngâm ta ngâm rõ từng trang.
Những vần thơ ta viết đã vội vàng.
Không sao cả, ta nhẹ nhàng trầm bổng.


Hàng thông hát theo từng cơn gió lộng.
Phía xa xa lau lách giọng du dương.
Tàn đêm buồn con nhạn vội kêu sương.
Thế cũng đủ, cần ai thương nhang khói.


Đêm yên tĩnh Hằng Nga môi sáng chói.
Nụ cười xinh như mời gọi trần gian.
Trên non cao mờ ảo dưới mây ngàn.
Vì sao rụng bay lên làn khói trắng.


Hồn ta thả theo chùm mây đêm vắng.
Giữa hoang vu ta cưỡi hạc rong chơi.
Ta không buồn trong vô tận chơi vơi.
Nơi lạc cảnh ta xa đời miên viễn.


Trăm năm nữa còn ai đâu thăm viếng.
Không tủi hờn không mang tiếng trách nhau.
Ta thiếp đi trong giấc ngủ thật sâu.
Nghìn năm nữa như bóng câu qua cửa.


Buổi chiều thu oi bức...2018.. PHÚ BÔNG

Nhận xét