Đời là thế! ta đố ai phân giải.
Ai từng qua đã từng dương trần.
Thế và thời ai hãy thử đem cân.
Rồi cắt nghĩa cho thế nhân suy diễn.
Đời muôn hình như mênh mông sông biển.
Lúc cạn đầy có phải hiển nhiên không.
Đo được chăng ở tận dưới đáy lòng.
Có phải giống một giòng đời xuôi ngược.
Đời bất hạnh nếu một ai té trượt.
Đứt dây phanh khi phải vượt dốc cao.
Hết khoe danh hết ngạo nghễ tự hào.
Bạn tri kỷ cũng chẳng vào thăm hỏi.
Đời là thế! nếu một ai len lỏi.
Chớp thời cơ rồi vượt sóng ra khơi.
Bến vinh quang với họ chẳng xa vời.
Họ đón nhận biết bao lời ca tụng.
Đời là thế! nếu sung kia bỗng rụng.
Rớt vào mồm khi trong bụng muốn ăn.
Kẻ lang thang lười biếng bỗng tung tăng.
Trên trần thế họ sống bằng tiên phật.
Tình là thế! nếu lòng không chân thật.
Tình và thù như chỉ lật bàn tay.
Những ái ân như chẳng có chiều dài.
Và phản bội không vành đai rộng hẹp.
Lúc khao khát là tình yêu tuyệt đẹp.
Lúc nồng nàn là giây phút gần nhau.
Lúc vắng anh, em lại vội quên mau.
Tình là thế! không chiều sâu suy tưởng.
Tiền cũng vậy họ ước mơ thụ hưởng.
Có được tiền sẽ đến ngưỡng cửa tiên.
Cảnh tang thương cũng chỉ bởi vì tiền.
Miễn họ sống như thánh hiền là đủ.
Tiền là thế ! là phương ngôn bất hủ.
Bạn trung thành khi nhắn nhủ rượu bia.
Bạn quên ta lúc sự nghiệp ra rìa.
Tiền là thế,! là chiếc chìa mở khóa.
Tiền là thế! là phép thiên biến hóa.
Trắng như cò lại bỗng hóa quạ đen.
Quạ tuy đen mà được trắng tựa men.
Lòng trong sáng thành nghèo hèn nhục nhã.
Tiền là thế! tình đệ huynh tan rã.
Tình cha con chia đôi ngã đôi phương.
Và gây thêm bao cảnh khổ đau thương.
Tình phu phụ bao đoạn trường khôn kể.
Tiền là thế! trí, tín, nhân, nghĩa, lễ.
Chỉ một lời mà vô kể người nghe.
Đã cân đong nhưng ai hiểu ai dè.
Trong chiếc đĩa có gì che sự thật.
Tiền là thế! là hiển nhân hai mặt.
Biến con người thành con vật tham lam.
Bạn tâm giao mà có ý hiểm nham.
Cảnh chết chóc cảnh nhà giam rộng mở.
Tiền là thế! là mạch tim hơi thở.
Kể không nguôi không sách vở nào phân.
Với dương gian ta chỉ hiểu một phần.
Tiền là thế! tựa phong trần bể khổ.
Bao thế kỷ ta tri tân ôn cổ.
Đời, tình, tiền là liều thuốc bổ tồn sinh.
Nếu ai khôn sẽ cập bến quang vinh.
Và mù quáng là vô tình tự sát.
Những hoài bão ai nào không khao khát.
Không ước mơ được ngồi mát ăn sang.
Sống xa hoa nhung lụa cảnh thanh nhàn.
Nhưng vấp ngã bởi trăm ngàn đèo dốc.
Còn ta mặc cho đời ta lăn lóc.
Sống phong lưu khi mái tóc còn xanh.
Ước mơ chi sự nghiệp đã tan tành.
Tình đẹp nhất cũng biến thành mây khói.
Ta sẽ hát khi tim ta quặn nhói.
Sẽ làm thơ diễn tả thói đời nay.
Để quên đi bao cảnh khổ đoạ đày.
Đời là thế ! ta phơi bày tất cả...
Mùa đông năm 1984 PHÚ BÔNG
Nhận xét
Đăng nhận xét