ĐÀ LẠT MÙA THU - Thơ tình Phú Bông 72

Đêm Đà Lạt...hai đứa mình lạc lõng.
Giữa bến xe chỉ vài bóng người qua.
Bên kia đường đèn chiếu sáng vườn hoa.
Cơn giá buốt giọt mưa sa trên tóc.
* * *
Em hờn dỗi vài đôi lời trách móc.
Dỗ dành em...em chớm khóc trên mi.
Ngỡ môi em hoa cỏ dại xuân thì.
Và hờn dỗi bắt đền vì anh đấy.
* * *
Giữa Đà Lạt...phố mù sương đêm ấy.
Đèn dang tay theo từng dãy chập chùng.
Trong sương mù lấp lánh dưới không trung.
Trên con dốc hai mình chung lối bước.
* * *
Mình được nghỉ nơi chúng mình đặt trước.
Ngủ đi em anh ru giấc em say.
Dẫu ngoài hiên mưa đổ lá rơi đầy.
Tròn mộng điệp rồi ngày mai lại tiếp.
* * *
Lên Đà Lạt vào mùa thu anh nào biết.
Ngỡ là mùa anh được viết nên thơ.
Nào ngờ đâu môi héo hắt đôi bờ.
Trên mắt biếc em thờ ơ...mi rũ.
* * *
Hỡi Đà Lạt...cho ta lời nhắn nhủ.
Cám ơn nhiều ta thấy đủ hương yêu.
Rét trong tim sao ta thấy yêu kiều.
Em hờn dỗi sớm chiều bên thi sĩ...
* * *


Đầu mùa thu 2018... PHÚ BÔNG

Nhận xét