TRƯỜNG HOÁ NHỚ EM - Thơ tình Phú Bông 30

______TRƯỜNG HOÁ NHỚ EM_____

Đêm lại đến...ta ngồi nghe gió hú.
Cảnh vật buồn từ ngữ rối trong thơ.
Bước vô ra để trí chốn xa mờ.
Như một kẻ mất hồn không lý trí.
* * *
Em có hiểu... vì ai ta đành phí.?
Những buổi chiều vô nghĩa cứ trôi qua.
Những đêm thâu trở giấc ngỡ mình già.
Bởi suy nghĩ quá nhiều...vì ai nhỉ.?
* * *
Trong sâu thẳm ta nhìn như đãng trí.
Những ngày buồn nối tiếp nỗi cô đơn.
Ta bơ vơ gục ngã dưới hoàng hôn.
Hồn xiêu lạc theo từng cơn giá buốt.
* * *
Ta ngồi đó ngắm từng làn khói thuốc.
Quyện bay lên trong hư ảo tan dần.
Nhớ ngày nào trong hơi thở ái ân.
Màu mắt ấy...bây giờ...ôi xa lắm.
* * *
Em cứ khóc...cho cuộc tình lệ đẩm.
Ta ngậm ngùi nâng chén để giải khuây.
Cây đàn xưa đã đứt một vài dây.
Không bỏ phí ta ngồi đây gảy nhịp.
* * *
Mùa đông hết...rồi mùa đông kế tiếp.
Quốc lẻ bầy giọt máu rỉ trong sương.
Tha thiết kêu như bi khúc đoạn trường.
Ta quỵ ngã trên thiên đường của lính.
* * *
Khi chiều xuống ta ngồi đây yên tĩnh.
Ôm tủi hờn giấc mộng đã vỡ tan.
Những thư xưa đã hóa kiếp tro tàn.
Xin vĩnh biệt mối tình vàng son nhất...

TRƯỜNG HOÁ NHỚ EM - Thơ tình Phú Bông 30


Thiên đường của lính.
PHÚ BÔNG 1983

Nhận xét