HÈ TRƯỜNG HÓA ANH ĐẾN QUÊ EM
Quê em đấy...bầu trời sao dịu mát.
Ánh nắng vàng trái rộng cánh đồng xanh.
Thoảng mây bay cơn gió nhẹ trong lành.
Như tưới mát tâm hồn người lữ khách.
* * *
Quê em đấy...hỏi có ai dám trách.
Tiếng chim kêu như khúc nhạc trữ tình.
Con sông dài từng gợn sóng lung linh.
Và má thắm môi hồng cô thôn nữ.
* * *
Quê em đấy... khó diễn thành ngôn ngữ.
Phải bằng thơ bằng âm nhạc phơi bày.
Phải cung đàn buông lững thả theo mây.
Mới đủ nghĩa...với làng em thơ mộng.
* * *
Quê em đấy... buổi chiều nay gió lộng.
Muốn bước đi sao chân cứ ngập ngừng.
Bởi chút tình anh để lại sau lưng.
Rồi giả biệt...xa quê em mãi mãi...
Trường hoá 1983 PHÚ BÔNG
Nhận xét
Đăng nhận xét