ANH VẪN BIẾT...
Anh vẫn biết...yêu em rồi ngăn cách.
Sưởi ấm lòng người lữ khách cô đơn.
Tình thiên thu như ánh nến chập chờn.
Rồi chợt tắt...để ai hờn, ai trách.
* * *
Anh vẫn biết...tim em cùng giòng mạch.
Quyện vào lòng bởi hai mảnh tim yêu.
Những đêm mưa ai nhớ lắm, thương nhiều.
Không chợp mắt bởi bao điều trăn trở.
* * *
Muốn quên ta nhưng lòng em sao nỡ.
Kỷ niệm nào đã vụn vỡ trên mi.
Ta trao em trong hơi ấm thầm thì.
Bờ môi ngọt là những gì hoang tưởng.
* * *
Anh vẫn biết...tình em như cánh phượng.
Thắm rực hồng mà cao thượng bao dung.
Bờ vai em là cánh vạc mông lung.
Anh xin được...xin theo cùng vạn nẻo.
* * *
Ai để quên đôi làn môi khô héo.
Anh sẽ buồn...có phải bởi vì ta.
Sưởi cho em ấm lại buổi hoàng tà.
Dìu em bước trong mưa và giá lạnh.
* * *
Anh vẫn biết...yêu em rồi hiu quạnh.
Câu hát nào, còn vương chạnh lòng ai.
"Mưa nửa đêm"ai than ngắn thở dài.
Cơn gió buốt tấm hình hài đơn lẻ.
* * * *
Ơi người hỡi...xin đừng quên tôi nhé.
Một vầng trăng xin chớ chẻ làm đôi.
Đường phố xưanta lê bước đơn côi.
Nơi hò hẹn...bây giờ...ôi trống vắng.
* * *
Ta sẽ viết... những dòng thơ men đắng.
Ru hồn mình khi giọt nắng vương vương.
Và cho em ta viết những đoạn trường.
Là tình khúc trên tình trường bất tận...
Tình khúc thiên thu.PHÚ BÔNG 1980
Nhận xét
Đăng nhận xét